Châu Đình An
8/9/2021



Sau ngày bị “làm nhục” trong lớp thầy T. thì tôi nhận được giấy mời lên văn phòng Thầy Hiệu Trưởng. Ông thầy Giám Thị gầy nhom có khuôn mặt hai cóp má hóp và tóc ông ta thật dày chải ngược ra sau, đã vậy mặt xương còn thêm râu lơ thơ nên ai cũng ngán thầy giám thị. Ông đưa tôi tờ giấy và bảo lên văn phòng hiệu trưởng ngay.

Tôi bước qua cánh cửa văn phòng thì thấy thầy Hiệu trưởng ngồi sau bàn giấy. Thầy ngước nhìn tôi và bảo tôi ngồi xuống đợi thầy một tí. Khác với thầy giám thị, ông hiệu trưởng thì “lành” hơn. Có lẽ ông không dạy lớp nào để bọn học trò chúng tôi biết từng cá tính của mỗi thầy. Nhưng, với cương vị là người đứng đầu trường Trung học, và tại Việt Nam mình lúc bấy giờ chức thầy Hiệu trưởng thiệt là oai lắm. Không đợi lâu ông ngước nhìn tôi và bảo “em có kỷ luật nên phải đổi lớp và giờ học”.

Ủa kỷ luật gì vậy ta? Tôi thắc mắc thưa thầy hiệu trưởng cho biết việc tôi phạm kỷ luật gì? Nhưng thầy bảo cứ thu xếp chuyển lớp và thắc mắc khiếu nại sau. Thế là tôi bị đổi học lớp Việt văn sau buổi trưa và là lớp học Việt văn của cô Tâm. Trở lại lớp, tôi cho sách vở vào “xắc cốt” và im lặng không nhìn ai lầm lũi rời khỏi lớp. Chẳng ai biết tôi đi đâu làm gì và đang bị chuyện gì. Đi ngang bàn của Lệ Thu, tôi đứng lại và nói “anh bị đổi lớp vào buồi chiều, anh chào Lệ Thu nhé”. Nói xong tôi đi một lèo trước con mắt tròn xoe ngạc nhiên của nàng và của bạn hoc cùng lớp. Khi bị đổi “ca lớp” có nghĩa là các môn Anh văn, Việt văn, Toán học, hoá học vạn vật… đều thay đổi hết… vì từ ca học buổi sáng, bây giờ phải qua buổi chiều.

Không cần tìm hiểu, tôi cũng biết đây là cách “đì” tôi của thầy T. Giống như trong quân đội bạn bị chỉ huy “đì” ra đóng quân nơi xa xôi vậy. Tôi biết kêu ai bây giờ, chỉ biết trong xã hội giáo dục của nhà trường Việt Nam là thế. Trái cấm ái tình đã cho tôi nghẹn ngay cổ họng một bài học đầu tiên của đời viết nhạc. Tôi cảm thấy khuôn mặt của mình bị dày lên và tự ái dâng đầy trong phút chốc. Tìm một góc ngồi dưới tàng cây phượng vĩ, tôi lấy tờ nhạc Lệ Thu và xé nát luôn. Tôi không xé vì nàng, bởi Lệ Thu đâu có lỗi gì, mà tôi xé bài nhạc vì cảm thấy mình bị xúc phạm danh dự và người làm thơ không xứng đáng cho tôi bỏ công nắn nón phổ thành ca khúc.

Đó là bài nhạc phổ thơ đầu tiên trong đời viết ca khúc của tôi bị tổn thương. Bạn cũng hiểu cho là vết cắt đầu tiên lúc nào cũng cắt sâu vào tâm hồn ta. Do đo tôi tự nghĩ sẽ không bao giờ phổ thơ cho một bài thơ nào cả cho dù mình có thích mấy bài thơ đó. Hơn nữa, tôi lúc bấy giờ có là cái gì đâu, chỉ là một học sinh như tờ giấy trắng và yêu sự tự nhiên của cái đẹp văn chương thi ca âm nhạc và cả hội hoạ nữa trong đời sống mới lớn của mình. Các chương sau tôi sẽ nói về việc phổ nhạc của một số bài thơ mà sau này tôi đã nổi tiếng và thành nhạc sĩ chuyên nghiệp.

Trong câu chuyện viết nhạc này, nó không phải là hồi ký gì cả, mà nó như một câu chuyện tâm tình… Và tôi cũng muốn chia sẻ những kinh nghiệm, những học hỏi, những va chạm, những hoài mong đến với các bạn đang ấp ủ hay đang chập chững hay đang viết ca khúc từ lòng mình, từ trái tim yêu thương của mình gửi đến cuộc đời này. Bạn cũng thấy, khi những nhạc sĩ thành danh như ông Phạm Duy, như ông Trịnh Công Sơn (và còn nữa một vài nhạc sĩ khác)… Hai ông Phạm Duy và Trịnh Công Sơn đã từng nói “tôi chỉ là người hát rong thôi”. Đó là câu nói khiêm nhường, nhưng không là thế, mà đấy là tôi đến cuộc đời này mang thông điệp yêu thương chia sẻ cho bạn. Hay nói bóng bẩy hơn là tôi đến cuộc đời này như con chim ngứa cổ hót chơi.

Con chim ngứa cổ hót chơi với tiếng hót của hoạ mi, của sơn ca… và đã thành mục tiêu nhắm bắn của thợ săn chính trị, thợ săn thời cơ và thợ săn chủ nghĩa! Bây giờ tôi đã ngộ ra và chia sẻ… nhưng quay trở lại với thời mới lớn mang trong hồn những hy vọng, những khát vọng để làm chim hót vang cho đời sống chung quanh tươi đẹp. Cho dẫu tôi sinh ra và lớn lên trong thời điểm chiến tranh khói lửa ly tan trên đất nước Việt Nam thương yêu.

Trở lại với Lệ Thu kẻo các bạn sẽ thắc mắc sau đó là cái gì? Từ khi tôi xé bản nhạc Lệ Thu vì trong cơn nóng vội tuổi trẻ, tôi có niềm hối hận vì nhớ lại hai chữ tựa Lệ Thu bị xé nát. Nàng đâu có lỗi gì phải không? Nàng chỉ là nhan sắc nên bài thơ và bài nhạc của hai gã đàn ông một thơ một đàn vang lên ca tụng. Tôi không hề có ý định giành nàng từ thầy T. Đơn giản là nàng có yêu ai đâu, kể cả tôi. Chỉ là cảm tình của thời mới lớn, của lãng mạn thi ca âm nhạc của những giây phút khoảnh khắc tuyệt đẹp thuở học sinh còn mang sách vở đến lớp. Và khi chuyển lớp, tôi đã không còn dịp thấy Lệ Thu mỗi ngày trong lớp học. Lúc nàng rời khỏi lớp cũng là lúc tôi chuẩn bị đến trường.

Một hôm Lệ Thu gặp tôi và báo tin buồn với tôi là gia đình nàng sẽ rời Cam Ranh để vào Saigon. Có lẽ Lệ Thu và tôi sẽ không còn dịp gặp nhau nữa. Tôi nghe Lệ Thu nói mà muốn khóc! Nhớ lại khuôn mặt tôi tái đi và niềm hy vọng tiêu tan như mây khói. Tôi nhìn nàng và rồi tôi khóc. Nước mắt của kẻ có trái tim vội yêu và tràn cảm xúc trào ra. Lệ Thu nắm đôi bàn tay tôi và hỏi “sao anh lại khóc?”. Một câu hỏi cho đến bây giờ tôi còn nhớ. Và tôi không biết trả lời sao, chỉ biết khóc, nước mắt của thiếu niên 17 tuổi nhỏ xuống trong lòng tan nát vụng về. Tôi biết Saigon xa lắm, Lệ Thu sẽ đi xa lắm và rồi tôi không còn gặp Lệ Thu nữa. Đó là những gì tôi có thể nói được với nàng khi từ giã.

Ngày tôi đi ngang khu vườn nhà Lệ Thu thì biết là gia đình nàng đã vào Saigon rồi. Nhìn cây xoài trước ngõ nhà nàng, tôi lại khóc một lần nữa. Đêm về, tôi không kềm được cảm xúc và cảm thấy sao đời sống tuyệt vọng thế, cho dù tôi chưa hề tỏ tình với Lệ Thu, chỉ cái nắm tay, ánh mắt và nụ cười trao nhau rất hồn nhiên trong trắng. Không ai trong bóng đêm thầm lặng như tôi bây giờ, chỉ có tôi và người bạn thân nhất là cây đàn guitar. Tôi ôm đàn vào đôi tay và rải thành tiếng như xua đuổi nỗi tuyệt vọng của kẻ mới biết yêu thì lại mất tình yêu. Nước mắt tôi lại ứa ra vì tôi hiểu tôi là người dễ xúc cảm, tôi muốn xoa dịu và tự an ủi mình, chỉ có cách viết xuống, và tôi tìm giấy bút viết một ca khúc.

em là cơn gió bay đi muôn trùng
em là mây trắng lênh đênh trời xanh
em là hoang thú đã xa lìa bầy
em là nhan sắc làm anh say đắm…

như tình yêu đó lẻ loi cô độc
em là bóng tối mênh mông đời anh
em là mưa nắng đã qua từng mùa
anh buồn hiu hắt nhớ thương về em

đừng tìm anh, đừng tìm anh nữa em ơi
vì tình anh như chiếc bóng bên đường
tình đã xa, hãy cho qua…
chớ tìm nhau làm gì

đừng tìm anh, đừng tìm anh nữa em ơi
vì tình anh như mây khói tan rồi
mình hãy quên, hãy quên đi
để còn lại đây cuộc tình hôm nay

cho tình yêu mãi ươm mơ đêm về
cho tình thiếu vắng khi anh cần em
cho tình xưa đó mãi quên đường về
em là cơn gió bay đi nghìn thu

Tôi viết xong ca khúc này và hát thật to, vừa hát mà trái tim tôi thổn thức hai hàng lệ rơi.

Tôi đặt tựa EM NGHÌN THU GIÓ BAY như muốn gửi cho Lệ Thu đã như cơn gió bay xa khỏi đời tôi. Ca khúc này khi làm hoà âm tôi đã mời ca sĩ Tuấn Ngọc diễn tả cho tôi. Các bạn có thể nghe link này:



Châu Đình An

Nguồn: Trang FB của Châu Đình An
Bình luận

Lời Bàn Mới

  • CÒN THOÁNG CHIÊM BAO
    Lâm Nguyễn 24.02.2024 17:12
    Cảm ơn admin đã tải lên album này, chiếc cầu nối đưa tôi biết đến ngôn từ và giai điệu tuyệt đẹp của ...
     
  • LỜI RU TRONG MƯA
    Thông-Tin 08.09.2023 11:49
    Đã sửa, giờ nghe được rồi.
     
  • LỜI RU TRONG MƯA
    2gether 06.09.2023 22:30
    Hi Admin Album này không nghe được.... Plz......
     
  • TÌNH KHÚC NGÔ THỤY MIÊN
    Thông-Tin 25.08.2023 18:23
    Cám ơn bạn. Lỗi đã sửa, album giờ nghe được hết .
     
  • PHẠM MẠNH CƯƠNG 18
    Thông-Tin 25.08.2023 18:21
    Cám ơn bạn đã cho hay . Bài này không có mp3 .

Hình Mới

1000 Bài Theo Tháng

Đăng Nhập/Xuất